Review truyện bạn Trai Bệnh Kiều của tớ

người mua hàng trai bệnh kiều của tớ là trong ánh mắt mọi người thì rất có thể Reviews khách hàng trai tôi vừa khít vừa giàu vừa cao nghều, không giống nhau lại luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Phần đa vật hầu như theo ý của tớ tỉ dụ như tôi chỉ đông hắn không có gan đi tây, thích ganh và thích khiến cho nũng. Đeo đuổi tôi suốt nửa năm, sau cuối hắn gạ đc tôi rồi.

giới thiệu truyện đam mỹ bạn trai bệnh kiều của mình

Tác giả: Nhục Nhục Nam Sơn Quân
Thể loại: Đam mỹ trọng sinh, thanh xuân vườn trường

Trích đoạn truyện người dùng trai bệnh kiều của mình

Lần trước tiên quan sát thấy Khương Tự là làm việc bể bơi Sảnh tải. Khương Tự mặc quần bơi tứ giác greed color, bộ hạ hòa vào dòng xoáy nước xanh ngắt, màu sắc da trắng nõn dưới tô điểm ánh đèn & bọt nước càng tôn lên nét đẹp ngà ngọc của chàng trai.

Thân là một sinh viên khoa mỹ thuật đê mê vẽ, khi đấy tôi đã vỗ đét vào đùi.

“Đệch! Thằng này trông ngon quá!”

Tôi lấy thiết bị cầm tay ra chụp vài tấm hình, tiết kiệm thực hiện mẫu sống vẽ tranh. Đây cũng là thói quen túc trực của mình, trong thiết bị cầm tay còn có tương đối nhiều cái sống; quanh đó thành viên gia đình thì còn một ít khung cảnh and kiến trúc. Vì thế chụp xong tôi cũng chẳng nhọc lòng, tiếp tục cười nhắc mang bầy, rủ nhau chơi nhẵn rổ.

ai ngờ hai hôm sau tôi gặp lại hắn.

Thằng rỡ kia dẫn nhẵn về phía trước, chạy 3 bước rồi nhảy đầm lên đập vào rổ ngon ơ. Thật đẹp!

Tôi huýt sáo, thọc thọc mấy thằng không tính tôi. “Nó là ai, sao tao chưa chạm chán bao giờ? Mọi người tầm thường đội hả?”

“Nó tên Khương Tự, là sinh viên năm duy nhất. Tài năng chơi nhẵn cũng tương đối, cho nó gia nhập đội người trong gia đình chẳng hề ko được, tuy nhiên…”

thằng bạn còn chưa kể ngừng, Khương Tự sẽ ngồi gập gia đình bạn ho khan một trận, tay ủ ấp ngực bị người trong gia đình đỡ ra sân. Bước chân hắn lao đao như bay, sắc đẹp mặt tái ngắt đủ dọa người nhà. Coi thêm list  thanh xuân vườn trường

“…Sức khỏe kém. Lại bị đỡ ra, xùy, trông nó cũng không dễ chịu.”

khoảnh khắc kia, tôi sẽ phát sinh hứng thú sở hữu Khương Tự. Người mua hàng kể xem, một người trong gia đình mang thể chất yếu đuối đâu ai rảnh rỗi đi chơi Thể Thao, cũng chả biết tên này vẫn dâng hiến bao nhiêu tình nâng niu cho nhẵn rổ?

cho nên tôi tung tăng đi bắt chuyện làm cho quen.

“Này, Khương Tự.” Tôi cười khì vỗ vai hắn.

Khương Tự sẽ ngồi làm việc, quay đầu nhìn tôi cười 1 cái: “Lương không đủ Đông.”

Tôi bi quan bực: “Cậu biết tôi à?”

Hắn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý ‘ừm’ 1 tiếng, nếu không nghe kỹ sẽ không còn tài nào nghe thấy.

ngóng nửa ngày không hề thấy vế sau, tôi gãi mũi, thầm than Khương Tự này thật bí ẩn, thành ra đành phải tự thân chọn đề tài.

“Cậu mến tải sao.” hai lần chạm chán hắn chẳng hề ở Sảnh Thể Thao thì chính là Sảnh trơn rổ.

“Thân thể không cao, bác sĩ khuyên rèn luyện sức đề kháng phổ biến.” Hắn nhắc năng lịch sự, ôn hòa, khuôn mặt thì trắng trẻo thon thả hạn hẹp, chiếc cằm nhòn nhọn; thoạt trông quá đỗi mỏng manh.

Cứ thế tôi rất gần gũi Khương Tự.

tấn công chết cũng ko hình dong được, thằng oắt con này hao tốn nửa năm bẻ cong tôi, còn trở thành khách hàng trai tôi tiện.

ví như tôi sớm biết… nhưng nghỉ ngơi đời đâu với giả dụ.

sau khoản thời gian bâng quơ nhớ lại, tôi đột phát giác với gì đấy sai lạc.

sinh hoạt cạnh hắn một quãng thời gian, tôi tìm ra hắn khiến quái gì quí đi lại. Mỗi lần rủ rê ra phía bên ngoài chơi bóng hắn đầy đủ trưng vẻ mặt ứ đi, tôi hỏi: chẳng phải thầy thuốc khuyên anh phải đoàn luyện thêm sao; hắn nhíu mày giả vờ tội nghiệp, ấp ủ tim mà nói: Tim anh yếu lắm, mong sống thêm. Coi thêm list Truyện ngôn tình ngược

Tôi sa mạc khô cằn từ ngữ.

Rồi hắn lại thừa nhận, ngày xưa bởi mong muốn chế tạo ra điểm nhấn sở hữu tôi phải new liều mình trình diễn cho tôi xem. Biết tôi mến bóng rổ bắt buộc hắn thường đến sảnh thể thao; hắn sẽ luôn ngồi xổm thủ thế, chờ tôi sa bẫy.

Tôi không chỉ xiêu dạt thằng trẻ ranh này bự lên hệt như phụ nữ nhưng mà thủ đoạn cũng như là phụ nữ y chang. Tuy nhiên tôi hết cách thức, ai bảo hắn là người tiêu dùng trai của mình, tôi không bao dong hắn thì bao dung ai đc. Mặc dù cũng có thủ đoạn, nhưng chỉ cần thủ đoạn tí hon đẹp tươi.

nhưng Khương Tự có một lề thói tạo cho tôi ko chịu nổi.

Thằng ranh ma này khẩu vị nặng ghê hồn, nói ra tôi còn thấy ngượng, ừm, hắn mến SM…

Nhớ lại ngày đầu quen nhau, hắn thơ ngây vô kể tội, chỉ chạm môi nhau thôi mà đỏ mặt nửa ngày. Tiếp đến 1 bước tới mây, hắn dần dần lòi ra bạn dạng chất… khi tôi quan sát thấy hắn đem ra một đống dây thừng, ngọn nến, còng tay, tôi đứng chết trân. Khi định thần lại hắn vẫn trói tôi vào nệm.

Lần đấy hắn thực hiện bằng khôn xiết cuồng bạo, chảy máu xem như chuyện bé xíu, tôi còn tưởng mông gia đình bạn nứt luôn luôn. Mẹ nó tôi là lần đầu nha!

Đệch, mỗi lần hồi ức đều thấy cúc hoa căng thẳng!

tạo cho tình kết thúc, tôi hút thuốc & nghĩ xem sẽ cho như thế nào kể sở hữu Khương Tự về chuyện này, có nhẽ nét mặt quá nghiêm túc nên giúp hắn khiếp sợ. Tôi còn chưa hé môi thì Khương Tự sẽ quỳ xuống đất, ấp ôm eo tôi nước mắt tuôn rơi. Hắn cứ vậy nhìn tôi, nhìn đăm đăm sẽ cho tôi suýt khóc; tôi lưu lạc đau lòng bắt buộc thở dài bảo, bài toán này cho qua đi.

Ngẫm lại chỉ muốn vả mặt bạn cho tỉnh giấc. Tâm tính Khương Tự lúc này đều có 50% do tôi dung túng hắn, quả nhiên tự tạo cho tự chịu thôi!

***

Tôi đắng lòng ko nơi giải phóng, đành bắt buộc lên mạng chém gió ẩm ương. Dù sao không có bất kì ai quen biết tôi, đôi khi đọc mấy bình luận của họ còn giúp tâm trạng tôi tốt hơn một xíu. Đừng nói tôi ko phải gì, thực chất tôi cũng ảm đạm ghê gớm. Giờ tôi chỉ biết giải khuây như vậy, bởi vì từ lúc cùng hắn bên nhau, đừng đề cập bơi lội, trong cả nhẵn rổ tôi cũng chưa sờ được vài lần! Khương Tự nói rằng tôi chơi bóng quá đẹp mắt trai khí chất bắt buộc hy vọng giữ chặt tôi, ko cho tôi ra ngoài dỗ ngon dỗ ngọt thành viên không giống. Đệch!

trang bị xúc cảm ngọt ngào xen lẫn đắng cay, ai đọc đâu.

Xem thêm list truyện đam mỹ ngược

tất nhiên đôi lúc tôi quá ngứa tay, ví như bị hắn lài nhài dài dòng làm phiền, tôi sẽ hôn hắn. Hôn ngang tàng thô bạo, hôn đến hắn không biết trời trăng gì, hôn cho hắn chấp nhận có phần lớn lời xin ước ao chơi láng, ý muốn bơi lội, mong mỏi thụt Bi-a của tớ. Rất nhiều lúc như vậy đôi má Khương Tự ửng hồng, ánh nhìn mê ly, cứ thế rơi vào hoang đem, thảng thốt. Tôi ý muốn gì cho đấy, đòi gì mang đó… điều này đọc là gì nhỉ? Phản manh? (*)

(*) Công tốt làm nũng thụ, giờ thụ làm nũng lại công.

Trò hôn môi này quả nhiên vô địch, lần nào thì cũng trúng. Tất nhiên phải chú ý rằng, ừm, đừng hôn hắn cương lên…

Chớ hỏi vì sao tôi biết chuyện này.

mà mới rồi tôi nhận được ngày càng khó thuần phục hắn, Nhiều hơn hắn đang luôn khuyến khích tôi ra phía bên ngoài cộng hắn thuê nhà. Tôi dùng lời lẽ đường đường chính chính từ khước, Khương Tự ko vui, ném cho tôi biểu cảm lạnh lùng; tôi còn buộc phải ngồi nề hà hắn, thật mệt.

sau thời điểm tan học, tôi đến thư viện mượn sách, vừa giỏi chạm chán đc bạn bè chị thực hành bên chi đoàn, chúng tôi tán dóc trong giây phút.

anh em chị đề cập chi đoàn sẽ bầu ban cán sự cho nhiệm kỳ mới, hỏi tôi mong tham gia không. Kỳ thật tôi vẫn năm nhì rồi, sang năm là năm ba nhưng mấy cái đoàn đội nào đó tôi chưa từng quan tâm đến. Trong cả danh xưng chức vụ hay là ban cán sự mới vào tôi cũng chẳng quen, thế cho nên đành nên nhắc lời chối từ.

tập thể chị ngay lập tức mắng tôi, như thế nào là sa lầy mất chí hướng, nào là không tồn tại động lực, làm sao là với trai quên mẹ rồi…Đọc thêm list Truyện bách hợp h

“Đệch, chị à chị bớt kể lại giùm em.” Việc tôi và Khương Tự bên nhau vốn chỉ vài người thân biết, chợt cộng đồng chị trở thành thần thánh vô thượng, nằm phí trong thư viện phán một câu xanh rờn trước mặt công chúng vậy đó làm cho tôi sở hữu chút hồi hộp.

trước kia tôi thẳng như thước kẻ, giờ nhờ miệng của chị mặc cả quả đất biết tôi cong mẹ nó luôn luôn.

Mãi tới khi tôi hứa hẹn tôi thề tôi hứa hẹn rằng bài toán thực hiện bằng ban cán sự đoàn cũng trọng thể như chuyện sinh em bé cưới hỏi thì bầy đàn chị new nện giầy cao gót lộp cộp rời đi.

Tôi mượn sách hoàn thành bèn trở về ký túc xá, bật máy tính xách tay lên tiến công vài ván Dota thì thiết bị cầm tay reo.

Liếc ánh mắt, là tin nhắn của Khương Tự. Hắn hỏi tôi ăn cơm ko, tôi thì vẫn quẩy nhiệt quá, thêm nữa việc hắn tạo cho mặt lạnh nhì ngày thực hiện tôi hơi tức giận, cho nên không thèm nhắn luôn luôn. Tôi rước headphone lên, tiếp tục đắm trong trái đất của bản thân.

khi định thần lại, máy tính vẫn rủi ro.

Đệch bà già, cúp điện?!

Cởi headphone xuống, tôi thấy ngón tay Khương Tự còn đã chọc sống nút nguồn máy vi tính, hắn lạnh mát nhìn tôi. Bấy giờ tôi mới phát hiện ký túc xá ngoại trừ Shop chúng tôi ra không còn người thân nào cả.

Tôi thầm than thở, thằng đầu bò Lý Minh này, biết Khương Tự đến nhưng cũng không lưu ý 1 tiếng sao. Thiệt tình bằng hữu như con cằc!

Hoặc sở hữu báo động rồi, mà tôi ko nghe…

Tôi căng da đầu, cố tình lòi ra 1 nụ cười quyến rũ: “Sao anh lại sắp tới đây ~
Chúc độc giả đọc truyện online trực tuyến ‘Bạn trai bệnh kiều của tôi’ vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *