Mọi chuyện bắt đầu trong một lần nằm ngoài kế hoạch không cẩn thận đồng thời chiếu qua, hai người tại cổ đại lần trước tiên tương kiến (gặp lại), kết quả…
Giới thiệu truyện Cùng quân lúc đầu hội ngộ
Tác giả: Tiểu Tiểu Hoa Hạng Tử
Thể loại: đam mỹ sủng, cổ trang, ôn nhu tướng quân công x nhuyễn manh đáng yêu dân thường thụ, trọng sinh, xuyên không, ngọt sủng, HE.
Trích đoạn truyện Cùng quân ban đầu gặp lại
“Đã hai ngày, hắn Lý Do còn chưa tỉnh?”
Tướng quân tuổi trẻ ngồi, cúi đầu nhấp ngụm trà, sương khói lượn lờ che con ngươi như sao. Khuôn mặt tuấn lãng bị hơi nước u ám nhiễm ra mấy phần nhu tình.
phía bên trong phủ tướng quân, những thái y mọi cá nhân đầu cúi thấp xuống, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, không có gan nói lời nào.
“Lang băm.”
Tướng quân nhẹ nhàng phun ra hai chữ, không giận tự uy.
nếu mà là ở tân tiến, nhãn hiệu những ngươi sợ là sớm đã biết thành ta mang người giẫm ba trăm lần.
Nhìn hình thức tướng quân rất bình tĩnh, trong lòng nghĩ như thế.
Mà đám Thái y viện, người bảo thủ không nghe đc nhất người khác xem thường y thuật của họ, Trương thái y dẫn đầu bên dưới mọi người nhìn chăm chú bước lên, run rẩy chắp tay nói:
“Vị này… Chuyện này…”
Trương thái y đột nhiên chưa chắc chắn xưng hô người trên giường thế nào, rất có thể ngủ ở nội thất tướng quân… đương nhiên sẽ không là tiểu nhân vật…
“Vị công tử này trên người thương tuy ở đầu, tay là chính, đầu gặp mặt phải trọng kích, bên trên người tiểu thương nhỏ lẻ càng nhiều quá nhiều. Theo lão thần, công tử vốn là không sống qua đêm đó… không biết ra sao, như kỳ tích còn giữ đc một hơi, thương trên người đến chậm, hoàn toàn có thể chậm rì rì chữa trị đã là vạn hạnh trong bất hạnh.”
>>> Coi thêm Truyện tranh đam mỹ có thịt
vốn là không sống qua? Vẫn còn giữ lại một hơi? Hệt như hắn trọng sinh? Trong tâm Lục Lang Phong chợt lóe một ít ý nghĩ, trên mặt không hiện ra.
“Ân? Phải không.”
Tướng quân trải nghiệm chén trà bên trên tay, mắt cũng không nâng, lại cho tất cả những người một loại áp lực vô hình.
Một đám thái y, đem đầu thấp đến cành thấp hơn. Trương thái y không hề làm những gì khác, lần thứ hai gánh nhiệm vụ nói:
“Thời điểm vi thần check thương thế công tử, phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết thương cũ, hơn nữa mạch tượng so người thường kha khá suy yếu, đoán chừng là từ nhỏ dại thân thể đã suy yếu, dùng dược cũng không hề mạnh, chỉ có thể chậm chạp dưỡng.”
Chén trà trong tay bỗng nhiên bị nắm chặt, tướng quân vực dậy, thân hình cao to như nhai thượng tùng bách sừng sững không ngã, giơ tay:
“Lui xuống đi.”
Một đám thái giống như được đại xá, xoa những giọt mồ hôi lạnh bên trên trán một chút khom người lui ra.
Tướng quân nhu nhu mi tâm, vén lên rèm châu đi vào thiết kế bên trong. Thiếu niên nằm bên trên giường thân hình thon tí hon, bên trên đầu có vết máu lóa mắt ứ đọng, như bị người ác ý vẽ lên ở phía trên mặt đậm nhạt không đều.
trên bả vai quấn vải trắng thật dày, hai ngày qua, vết máu đã nhạt rất nhiều.
Lục Lang Phong ngồi bên mép giường, người bên trên giường vẫn không tỉnh.
“Ngươi chừng nào mới chịu tỉnh lại?”
Lục Lang Phong nắm chặt tay y lộ bên phía ngoài tay, tự nhủ.
màu đỏ lộc may là cuối hè, hẳn là sẽ không còn cảm lạnh.
Người trên giường cau mày, chưa biết là đau hay là mơ tới chuyện gì đấy không hay. Lục Lang Phong ngồi ở bên giường, không nhịn đc vuốt lên lông mày người bên trên giường nhăn lại, tay nắm chặt càng thêm mềm nhẹ.
Tô Hiểu Cửu mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đau đầu, tay đau, chân đau, toàn thân đều đau, trong đầu một mảnh hỗn độn. Thật giống có cảm hứng ôn nhu phất qua mặt, cảm hứng tay bị quấn lấy, thật ấm cúng, không nhịn được muốn tới gần…
Người trên giường từ từ buông lỏng lông mày nhíu chặt, hướng ở bên cạnh nhích lại gần, Lục Lang Phong cong khóe miệng.
Lục Lang Phong nhìn y mặt mày thanh lệ, nhớ lại bộ dáng ngày đó y uy(cho~) mèo ăn.
Ngày đó tài xế trong nhà có việc vừa khít không tới đón, Lục Lang Phong dễ chơi dọc theo đường phố lờ đờ đi, người qua đường đều vội vã, chỉ có góc đường một người ngồi xổm, đem một khối bé dại bánh mì ở đầu cuối trong tay đút cho một con mèo hoang, sờ sờ đầu mèo. Mèo nhỏ thoải mái híp mắt hướng người nọ “Meow” một tiếng.
tiếp đến hắn ổn định, đứng lên, thân thể khó mà nhận ra mà quơ quơ, đi về phía đằng trước. Lục Lang Phong không biết nam sinh cho mèo ăn tên thường gọi là gì, chỉ biết là thời điểm y cho mèo ăn rất ôn nhu, còn có mấy phần… Mê man phương hướng, chẳng biết đi đâu.
tiếp đến mỗi lần Lục Lang Phong đều sẽ dặn dò tài xế cố ý đi kia con phố dạo một vòng. Hắn luôn theo bạn dạng năng hướng chỗ góc đường nhìn sang, chính mình cũng chưa chắc chắn đến cùng là kỳ vọng cái gì.
mặc dù vậy thời điểm ngoài cửa xe vô tình xuất hiện thân Hình ảnh người nọ, sẽ sở hữu loại cảm giác gọi là vui vẻ ở trong tim lan tràn. Giống hệt như tháng tư tơ liễu thướt tha nhẹ nhàng phất qua đầu quả tim, ở đáy lòng đánh lên từng tầng từng tầng gợn sóng nhỏ tuổi.
có những lúc, Lục Lang Phong cùng y đi một đoạn đường, nhìn bóng sườn lưng thiếu niên, nhìn y ánh mắt thẳng mà đi qua từng con phố. Y cúi đầu đi như vậy, thật giống bao quanh đều không tồn tại việc gì đáng cho y âu yếm.
trong tâm em, đến cùng chứa những gì? Lục Lang Phong muốn hỏi, lại bắt gặp mình cũng không tồn tại một lập trường thích hợp.
chắc rằng là vì biết đến đáp án của luận điểm này, e rằng đi, Lục Lang Phong tự nói với mình như vậy… Cho nên hắn có 1 lần đi theo phía sau y, cùng y đi qua từng con đường bé dại, lần thứ nhất cùng y đi tới bên dưới lầu một ngôi nhà.
Lục Lang Phong đứng ở bên đường, nhìn y đi vào trong 1 căn nhà. Thiếu niên bước chân ở bên dưới lầu dừng một chút, liếc mắt một cái phía sau liền quay người lên lầu. Nếu như không theo chân y, Lục Lang Phong lâu hơn sẽ chưa biết giữa một thành thị sẽ có 1 mảnh đất giải phóng cũ như thế.
Hắn cứ như vậy đứng bên đường, nghe âm thanh đối diện chơi mạt chược, âm thanh nổ dầu lúc xào rau, tiếng huyên náo hài tử khóc, nhóm bác gái bát quái(trò chuyện~), tiếng huyên náo phu thê cãi nhau…
trên bức tường ô dầu cổ điển gold color sậm, sơn tường xám trắng rơi xuống, tán loạn phía trên mặt đất bị người đi đường qua lại giẫm nát, có cố chấp treo bên trên tường, theo gió đơn côi đung đưa.
Đỉnh đầu trời u ám và mờ mịt một mảnh, dương quang(ánh mặt trời~) tựa hồ bấy lâu cũng không đến thăm nơi này. Lục Lang Phong đột nhiên đau lòng y lthuộc về nơi này, thiếu niên ôn nhu cười rộ lên hảo nhìn đừng nên thuộc về nơi như vậy này… y phải sống sót nơi thật sạch nhất bên trên trái đất này a…
Chúc người hâm mộ đọc truyện vui vẻ!